Chiến Thắng Bởi Chiến Bại
Đây là cách duy nhất chúng ta sẽ nhận phước hạnh Đức Chúa Trời và chiến thắng. Các giá trị Chúa luôn hiện diện trong chúng ta và chúng ta nghĩ mình phải ghim chúng xuống và khiến chúng gọi: “Chú (Uncle)!” Đức Chúa Trời phán: “Không, ngươi phải thất bại. Ta sẽ khiến ngươi nói: “Chú (Uncle)!” và rồi ngươi sẽ thắng trận chiến.”
Xương đùi (femur) của Gia-cốp—xương bắp đùi (thigh bone) bị trật khớp. Xương đùi là xương chắc nhất ở cơ thể con người. Tôi từng nói rằng bạn có thể đặt cả chiếc xe Volkswagen trên xương đùi của người nam trưởng thành, và nó sẽ không gãy.
Trước khi tin Chúa, tôi là đại lý ma túy cocaine. Tôi thường buôn lậu đủ mọi thứ ở Phi Châu và chất gây nghiện ở Nam Mỹ. Tôi hay đến dùng tiệc với các ngôi sao nhạc rock. Tôi biết cách lợi dụng họ, tôi biết trò chơi được diễn thế nào. Tôi biết kiếm tiền ra sao. Tôi thường biển thủ tiền bằng máy tính. Tôi đã đi qua đêm tối của linh hồn. Với tôi khoảng thời gian đó là hai năm một tháng. Thật khủng khiếp. Đó không phải thử thách, cũng chẳng phải tan vỡ, mà là cái chết của con người thiên nhiên.
Sau việc đó, Gia-cốp đi giẹo chân. Trải qua đêm tối của linh hồn, chúng ta sẽ đi giẹo chân. Hãy nhớ, xương đùi là nơi mạnh nhất của con người. Chúng ta đi giẹo chân. Là Cơ Đốc nhân, điều gì sẽ xảy ra khi chúng ta đến với kinh nghiệm Gia-bốc trên bước đường mình đi? Đức Chúa Trời sẽ chạm vào nơi mạnh nhất của con người. Tính cách, trí tuệ, ngoại hình của chúng ta—bất cứ điều gì tốt đẹp, là những gì Ngài sẽ đánh vào: Nơi mạnh nhất của chúng ta. Chúng ta sẽ đi giẹo chân, và không bao giờ như vậy lần nữa.
Việc ấy sẽ kéo dài bao lâu? Cho đến hết đêm.
Không ai thật sự nghiêm túc về việc nhận được phước hạnh và mục đích của Đức Chúa Trời cho cuộc đời mình mà không trải qua kinh nghiệm nầy. Đêm tối kéo dài bao lâu, thì sự tan vỡ liên quan đến cá nhân đó sẽ tồi tệ thể nào. Sau khi xảy ra kinh nghiệm nầy sẽ không bao giờ như vậy lần nữa, nhưng sau khi xảy ra, rồi thì Chúa ban phước cho chúng ta. Sau khi xảy ra, rồi thì Chúa sử dụng những khả năng con người chúng ta. Tại sao? Bởi vì chúng ta không còn ỷ lại vào chúng nữa, chúng ta đã đi giẹo chân. Chúng ta chẳng còn tin cậy vào cảm xúc riêng, không còn tin cậy vào con người thiên nhiên, chúng ta đã học cách khó khăn những gì xảy ra khi làm điều đó. Rồi chúng ta nhận được phước hạnh.