Đêm Tăm Tối Của Linh Hồn
Khi ở trong đêm tối của linh hồn, chúng ta bắt đầu nghi ngờ lời hứa của Đức Chúa Trời ban cho chúng ta, và chúng ta âm mưu, cầu nguyện, và làm mọi sự mình có thể, bởi vì giờ đây chúng ta biết nó sắp đến. Rồi điều gì xảy ra? Sau khi cầu nguyện, Gia-cốp còn âm mưu hơn nữa.
Người dặn tên dẫn bầy đi trước hết như vầy: Khi Ê-sau, anh ta, gặp và hỏi ngươi rằng: Ngươi ở với ai, đi đâu, và bầy súc vật trước mặt ngươi đó thuộc về ai? Thì hãy thưa rằng: Của Gia-cốp, kẻ tôi tớ chúa; ấy là một lễ gởi dâng cho Ê-sau, chúa tôi; và nầy, chánh mình người đang theo sau (Sáng 32:17-18).
Ông cố để mua chuộc anh mình. “Bạn có tiền mặt, tôi nhận được xá tội!” Đó là những gì họ nói ở Ai-len (Vương Quốc Anh): “Tiền nhiều, lễ Mass nhiều; tiền ít, lễ Mass ít; không có tiền, Ngục Luyện Tội.”
Ban đêm, người thức dậy, dẫn hai vợ, hai tên đòi và mười một đứa con mình đi qua rạch Gia-bốc. Người đem họ qua rạch, và hết thảy của cải mình qua nữa. Vả, một mình Gia-cốp ở lại; thì có một người vật lộn với mình đến rạng đông. Khi người đó thấy mình không thắng nổi, bèn đánh vào xương hông Gia-cốp; xương hông liền trặc trong khi vật lộn. Người đó bèn nói: Trời đã rạng đông rồi; thôi, để cho Ta đi; nhưng Gia-cốp đáp rằng: Tôi chẳng cho người đi đâu, nếu người không ban phước cho tôi. Người đó hỏi: Tên ngươi là chi? Đáp rằng: Tên tôi là Gia-cốp. Người lại nói: Tên ngươi sẽ chẳng là Gia-cốp nữa, nhưng tên là Y-sơ-ra-ên, vì ngươi đã có vật lộn cùng Đức Chúa Trời và người ta; ngươi đều được thắng. Gia-cốp hỏi: Xin cho tôi biết tên người. Đáp rằng: Làm sao ngươi hỏi tên Ta? Rồi người nầy ban phước cho Gia-cốp tại đó. Gia-cốp đặt tên chỗ đó là Phê-ni-ên, vì nói rằng: Tôi đã thấy Đức Chúa Trời đối mặt cùng tôi và linh hồn tôi được giải cứu.
“Không ai thấy mặt Ta (Đức Chúa Trời) mà còn sống” (Xuất 33:20). Bạn thấy, đó là lý do tại sao Chúa Jesus phải trở nên con người.
Khi qua nơi Phê-ni-ên, thấy mặt trời mọc rồi; và người đi giẹo cẳng. Bởi cớ đó, cho đến ngày nay dân Y-sơ-ra-ên chẳng bao giờ ăn gân bắp vế của lối xương hông; vì người đó có đánh vào xương hông Gia-cốp, nơi gân của bắp vế (Sáng 32:22-32).
Chúng ta thấy “Gia-cốp” luôn phải làm thế nào với các con trai Israel, đặc biệt là dân Do Thái. Ông được phước một mình. Khi đêm tối của linh hồn xảy ra trong cuộc đời, chúng ta sẽ còn lại một mình. Cơ Đốc nhân khác không thể liên quan đến thử thách của chúng ta; ngay cả gia đình cũng chẳng thể giúp chúng ta. Đó là từng trải cô đơn. Không có ai ở đó ngoài chúng ta và Chúa, rồi chúng ta ngỡ Ngài đang chống lại chúng ta. Chúng ta vật lộn với Chúa: “Tại sao Chúa làm như vậy? Tại sao Ngài bận lòng cứu tôi? Tại sao Chúa lại chọn tôi? Tại sao Chúa ban cho những lời hứa nầy, nếu Ngài không giữ mà lại hủy diệt tôi?” Mọi âm mưu của ông sẽ chẳng còn hiệu lực nữa—ông đã gặp rắc rối.
Thiên sứ nầy được gọi là “thiên sứ của Chúa” với mạo từ xác định (definite article) trong tiếng Hê-bơ-rơ. Kinh Talmud gọi Ngài trong tiếng Hy Lạp là “Metatrone”—“thiên sứ ngự ở giữa ngai.” Đó là “Christophany,” biểu hiện trong Cựu Ước về Chúa Jesus. Ông vật lộn với Chúa Jesus đến hết đêm, đêm tối linh hồn mình, và ông chiếm ưu thế. Ông chiến thắng như thế nào? Bởi chiến bại.